Sunday, May 3, 2015

Thấy niềm vui quanh đây






Sáng ra xem hoa nở
Chiều thơ bút đôi dòng
Việc đời tâm tạm lắng
Già sương tóc trên đầu


Rượu vài chai đỏ mặt
Thơ ngâm khúc tao phùng
Tri âm cùng cạn chén
Mềm môi rượu chẳng say


Ngó lên mây xám núi
Nhìn xuống trắng tay đời
Bóng chiều nghiêng nghiêng đổ
Gánh đời thôi quẳng đi


Sống giờ an nhiên phận
Khép đi cửa ưu phiền
Hòa mình cùng cây cỏ
Thanh thản đời yên vui ...


Hôm nay trời thật đẹp
Ngoài vườn nắng đã lên
Bướm cùng hoa lơi lả
Buổi sáng thật bình yên.






Mưa đầu mùa






Mưa đầu mùa chiều nay bất chợt
Mây giăng ngang che lấp mặt trời
Từng cơn gió rít gào như giận dữ
Mưa trời chiều từng giọt rưng rưng


Mưa rơi trên ngọn cây, lá cỏ
Trong khu vườn, ngoài ngõ sân tôi
Mưa bay bay nhuộm cả bầu trời
Mưa rớt xuống làm buồn xóm nhỏ


Tôi yêu mưa hồi còn đi học
Con đường mưa ngày ấy sao quên
Mưa trong sân, mưa mái hiên trường

Mưa nẩy hạt tình yêu năm đó

Mưa thổi mạnh vườn cây nghiêng ngả
Hất tung mù trắng xóa khắp sân
Mưa đi xa để buồn ở lại
Như tình xưa giờ đã xa xăm


Mưa chiều nay rơi trên xứ lạ
Ngửa bàn tay hứng giọt mưa buồn
Mưa về đâu biệt mù cố quận?
Để hồn ta còn mãi bâng khuâng
.
 


Saturday, January 17, 2015

Chợt thấy thu về
 
Mưa về xứ lạnh buồn tênh  
Bóng thu thấp thoáng bên cành cây khô  
Thoảng nghe gió rít bên ngoài  
Dăm ba chiếc lá rụng buồn trong sân  


Dáng thu đã đến đây rồi  
Mây chiều ảm đạm trời chiều đăm chiêu  
Lệ trời nhỏ xuống buồn thiu  
Nghe như não ruột chiều tê tái lòng


Buồn cho một kẻ xa nhà  
Nhìn mưa chợt nhớ quê nhà xa xăm
Vì đâu biển hóa cồn dâu  
Để nơi đất khách hồn mang nỗi sầu


Nẻo về chỉ với tầm tay  
Nhưng sao dang mãi còn đây xứ người  
Đời như chiếc lá thu tàn  
Lìa cành theo gió xa nguồn cội xưa  


Giá đừng có những cơn mưa  
Để ta gom nắng nồng nàn cho thu  
Xua tan những áng mây mù  
Để chiều thu khỏi âm u mịt mờ  


Chiều nay mưa rớt bên thềm  
Giọt rơi nỗi nhớ giọt vào nỗi đau
Nghe như mưa rớt trong hồn 
Dưới trời lặng lẽ nhớ về quê xa.



Biên Hòa ngày tháng cũ

Xa cách bao năm làng phố cũ
Vẫn thấy tình quê thấm dạt dào
Biên Hòa ngày cũ hằn in dấu
Dẫu biết thời gian đã đổi dời

Xứ lạ quê người dù vạn nẻo
Vẫn giữ hồn quê một góc trời
Ngày đi mang mối sầu ly quốc
Đất nước xa rồi mãi mãi xa

Quê tôi với những hàng cây bưởi
Hoa rụng trong sân những buổi chiều
Thoang thoảng hương thơm hòa theo gió 
Khói chiều nhè nhẹ mái tranh xa

Dĩ vãng ngược dòng tuổi ấu thơ
Đùa vui đầm ấm mái gia đình
Mẹ hiền tần tảo đời mưa nắng
Nuôi đàn con dại lớn nên khôn

Lúc lớn lên tuổi đời mười tám 
Trường Ngô Quyền ngày ấy bâng khuâng
Dáng ai xinh lời không dám ngỏ
Để tờ thư ngơ ngẩn trên dòng

Khi quê hương lan tràn  khói lửa
Xếp bút nghiên tôi vội lên đường
Cuộc chiến tàn gươm súng buông tay
Gông xiềng xích giết đời xuân mộng

Ngày trở lại mẹ hiền khuất bóng
Mộng tương phùng mờ mịt thiên thu
Bao mong đợi gởi sầu theo gió
Ôm nỗi buồn làm kẻ tha hương 

Dĩ vãng chợt về trong tiếc nhớ
Chiều nay mây tím ngập hồn tôi
Thả kiếp đời trôi bên chén rượu
Để buồn giọt đắng lấp chiêm bao

Nay gởi hồn mình qua bến cũ
Như chiều xuân muộn thấy hoa phai
Tóc xanh nay ngã màu hoa bưởi
Ôm đời thế sự nỗi buồn cay

Chiều nay xứ lạnh ngồi tưởng nhớ
Ghi chút vần thơ trải nỗi niềm
Ngày tháng cũ nghe hồn giao động
Đời buồn tênh nên nhạt thơ vần.



http://dangnhienthu.blogspot.com/
http://dangvancuc.blogspot.com/
http://nguoixubuoi.blogspot.com/
http://quetoixubuoi.blogspot.com/
http://dangnhienthu.forumotion.com/
http://huongbuoibienhoa.blogspot.com/



.Bốn mươi năm
Bốn mươi năm tôi vẫn ngồi đây
Người lính năm xưa nay đã già
Bốn mươi năm quê hương biền biệt
Bốn mươi năm xuân thiếu mai vàng

Bốn mươi năm cuộc đời trôi giạt
Tuổi già mau theo bước thăng trầm
Bốn mươi năm như loài cây mục
Phơi giữa trời rêu phủ đầy quanh

Bốn mươi năm qua rồi chiến trận
Áo hoa rừng sao vẫn còn thương
Bốn mươi năm súng gươm đã cũ
Vẫn trong tim một thuở chiến trường

Bốn mươi năm nỗi đau còn đó
Giạt xứ người mất cả quê hương
Bốn mươi năm cuộc đời lận đận
Tóc sầu đời nên trắng như vôi

Bốn mươi năm bạn bè còn mất?
Nhớ những thằng yên giấc ngàn thu
Bốn mươi năm hồn đau rỉ máu
Nhớ quê hương thương đến bao giờ?

Bốn mươi năm sầu cay giăng mắt

Bao xuân qua, xuân đứng song ngoài
Chốn quê xa giờ xuân rộn rã
Tôi nơi nầy ngồi nhớ xuân xưa.




                      Xuân Ất Mùi 2015 (Ngày Mồng Một Tết)